[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Ta sợ hãi, đưa tay lên đặt lên ngực mình, một cảm giác sợ hãi đang lan tràn trên khắp các tế bào của mình, từng chút từng chút thấm vào da thịt khiến ta phải buốt run vì lạnh lẽo. Ta sợ, đúng vậy! Một nỗi sợ vô hình mà đến cả ta cũng không cách nào có thể xác định được đã lan tràn trên khắp người ta. Những lần ta phát hiện bên trong người mình đã có những suy nghĩ kì lạ này, ta đều cảm thấy sợ, ta sợ một ngày nào đó đến cả ta cũng không cách nào có thể nhận ra được bản thân mình được nữa. Hết cách rồi, ai bảo ta lại “thích nghi” nhanh đến như vậy chứ?
  • Ta nhắm mắt, chỉ sợ đến cuối cùng mình chẳng còn có thể nào nhận ra được bản thân của mình nữa. Sơ tâm, chân tình? Nói thì dễ nhưng để giữ được là cả một quá trình đầy khó khăn, thử thách. Lắm lúc soi mình vào chiếc gương phản chiếu đằng kia, ta từng giật mình thảng thốt vì không thể nào nhận ra được mình nữa rồi.
  • Thật khó hiểu.
  • Nữ nhân bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn luôn ra sức quan sát biểu hiện từng chút, từng chút một ngay bên trên khuôn mặt của ta. Không chỉ có ta tán thưởng nàng mà đến cả đối phương cũng không nhịn được mà ngẩng người trước những gì mà ta đang có, một nhan sắc đến cả người như nàng cũng phải ghen tỵ.
  • Tiểu Điệp
    Tiểu Điệp
    “Mấy năm không gặp, tỷ thay đổi nhiều thật đấy!”
  • Tiểu Điệp một tay chống cằm, một tay đưa ra như muốn chạm vào người của ta nhưng dường như nhận ra được bản thân mình vừa thất lễ thế nên liền rút tay lại, lộ ra hình xăm một chú bướm màu đỏ ngay bên trên cổ tay của nàng ấy.
  • Ta nheo mắt nhìn qua, chú bướm cứ như thế lặng lẽ nằm yên trên da thịt trắng trẻo của nữ nhân ấy, từng chút từng chút khiến nàng càng trở nên thu hút trong mắt đối phương. Mà càng nhìn, ta lại càng cảm thấy như chú bướm trên cổ tay nàng ấy có thể di chuyển được, sống động như thật, thị giác của nàng bị điểm huyệt tại một vị trí, cứ không cách nào có thể thoát ra được những thứ thu hút bản thân nàng như thế đấy.
  • Quả đúng như ta nhìn thấy, chỉ vài giây sau, hình xăm ấy đã có thể tự di chuyển làm lệch sang chỗ khác, cánh bướm cũng không còn giữ nguyên vị trí như ban đầu được nữa. Cô được một phen thất kinh hồn vía, vội nhìn sang khuôn mặt đang rất gần mình ở kia.
  • Suy nghĩ vừa hình thành đã có thể khiến cho ta nhịn không được mà cười nhạo bản thân mình một tiếng. Những lời này có phải là quá phỉ nhổ bản thân ta rồi hay không kia chứ? Thật lòng mà nói, chẳng phải ta và nàng ấy đều giống nhau, đều là những người không phải thường hay không? Hay ta thật sự đã nghĩ rằng mình chính là một con người? Nực cười, đây có được gọi là tự mình huyễn hoặc bản thân mình rồi hay không đây? Cũng có thể là như thế đấy.
  • Mà đúng chính xác hơn thì, đến cả nàng cũng đâu phải là người chứ đừng nói không phải là người bình thường.
  • Nữ nhân đối diện bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, biểu dương:
  • Tiểu Điệp
    Tiểu Điệp
    “Tỷ đúng thật là rất xinh đẹp đấy! Tỷ trong bộ dạng này đẹp hơn trước kia rất nhiều. Càng nhìn lại càng cảm thấy hút mắt khiến muội không cách nào có thể thoát ra được những dòng suy nghĩ miên man ngay bên trong đầu não mình.”
  • Ta giật mình, lúng túng ngại ngùng trước lời khen của nàng ấy, trong đêm tối, ta quay mặt về phía cửa sổ.
  • Ánh trăng ngoài kia tròn vành vạnh như một bức tranh đầu thu, nhẩm tính… Ta đến đây cũng được một khoảng thời gian rất lâu rồi nhỉ? Có lẽ là thế.
  • Chợt nhớ đến câu nói của Tiểu Điệp, ta nghiêng người nhận lấy sự đặc biệt trong câu nói ấy, “trước kia”?
  • Tiểu Điệp vẫn giữ nguyên tư thế cũ, sau khi nghe nàng ấy nói xong liền nhìn nhìn sâu vào mắt của người đối diện, kí ức từng mảng bong tróc nhưng vẫn còn mới toanh giống như ngày hôm qua ấy.
  • ***
  • Ngọn lửa xanh nhạt dưới Vong Xuyên đỉnh đã dần tắt. Hôm nay không có nhiều vong hồn lắm, Mạnh Diệp cũng như thường lệ trở về từ bên bờ Vong Xuyên, nhìn vào trong, nói nhỏ gì đó.
  • Ta ngay cả một chút do dự cũng không có.
  • Mạnh Diệp chưa từng nghĩ tới ta lại dễ dàng đáp ứng như vậy, nàng ngược lại đã quên nên phản ứng thế nào.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Đừng lo lắng, để ta đưa cô đi làm quen địa phủ một chút, có một số nơi cô không thể đi. Nếu như cô tùy tiện vào sẽ gây ra họa lớn đấy!”
  • Nói xong, ta lập tức xoay người rời đi.
  • Ta dừng bước, xoay người, nhìn nàng nói:
  • Mạnh Diệp đứng dậy chạy đuổi theo:
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Vì sao cho muội ở lại nơi này?"
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Cô không phải muốn ở lại đây sao?"
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Muội muốn, nhưng không phải tỷ nên ngăn cản mới đúng sao?"
  • Ta thản nhiên cười cười:
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    “Vì sao ta phải ngăn cản chứ?”
  • Mạnh Diệp không thèm nhắc lại, không phải vì nàng không biết trả lời thế nào, mà nàng cảm thấy cho dù ta có cười rộ lên, ý cười cũng vĩnh viễn không chạm tới đáy mắt, hình như ở nơi sâu thẳm nhất, đều là những bi thương người khác không thể chạm đến.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Quá khứ của tỷ thế nào vậy, có thể kể cho muội nghe không?"
  • Mạnh Diệp đột nhiên hỏi ta.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Quá khứ của ta?"
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Ừ, ta muốn nghe chuyện xưa của tỷ."
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Ngay cả ta không biết, làm thế nào nói cho cô?"
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Sao tỷ có thể không biết?"
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Bởi vì ta đã quên."
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Đã quên?"
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Ừ. Đã quên."
  • Dứt lời, ta xoay người bước đi, không hề để ý tới Mạnh Diệp.
  • Mạnh Diệp đi theo, cũng không thèm nhắc lại.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Bình thường không được đi lung tung, có rất nhiều nơi đều không phải nơi chúng ta có thể tới."
  • Ta tới trước một cửa động u ám thì ngừng lại, trên đỉnh thạch động còn có khắc vài chữ đỏ tươi như máu - Thập Bát Nê Lê (mười tám tầng địa ngục). Bên ngoài có chút ánh sáng, mơ hồ còn có thể thấy một cầu thang đá vào sâu tận bên trong, rất sâu không thấy điểm cuối, bên trong cũng tối đen, cái gì cũng không thấy được.
  • Chỉ nghe vô số âm thanh kêu khóc từ bên dưới vang ra, càng vào sâu bên trong, càng hắc ám vang vọng, âm thanh tê tâm liệt phế, chọc thủng màng nhĩ, vạn phần thê lương. Mạnh Diệp nghe được, trong lòng run rẩy.
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Phía dưới là mười tám tầng địa ngục, là nơi giam giữ và trừng trị ác quỷ. Hình phạt không giống nhau, nơi giam giữ cũng không giống nhau, càng đi sâu vào trong, càng thống khổ không chịu nổi. Chúng nó lúc còn sống làm hết chuyện xấu xa, chết rồi khó tránh khỏi chịu tội. Cái này gọi là nhân quả báo ứng."
  • Ta nghe thấy âm thanh kêu gào, mặt không đổi sắc, thoáng như không nghe thấy.
  • Mạnh Diệp
    Mạnh Diệp
    "Vì sao tỷ có thể bình tĩnh như vậy? Tỷ không thấy âm thanh đó làm cho người ta khó chịu sao?"
  • Mạnh Diệp nhìn ta, hỏi.
  • Ta thản nhiên nói:
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Chờ cô ở địa phủ ngây ngốc mấy ngàn năm rồi, ngày ngày đêm đêm đều nghe thấy, cho dù là âm thanh gì, cuối cùng đều trở thành thói quen."
  • Cũng không phải do ta vô tình nhưng ở đây lâu, ta cũng đã quá quen thuộc với những chuyện này rồi, lúc mới đến đây ta còn sợ đông sợ tây, nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy nhìn tiếng kêu này thật phiền phức.
  • Ta lại dẫn Mạnh Diệp đến đường luân hồi, rồi nói với nàng:
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Bình thường, người thường đều đi qua đường Hoàng Tuyền, đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà. Nhưng những hồn phách nghiệp chướng nặng nề, đều là do quỷ soa trực tiếp kéo đến Diêm Vương điện, để Diêm Vương thẩm vấn, lại nghe Phán Quan định tội, cuối cùng đưa vào mười tám tầng địa ngục chịu phạt. Một số ít bị phán làm súc sinh, cũng không uống canh, mà Ngưu Đầu Mã Diện trực tiếp đẩy vào súc sinh đạo, chính là để họ nhớ kỹ chính mình mắc tội nghiệt. Trừ phi kiếp sau được làm người, mới cần uống canh Ta. Bình thường cô cho vong hồn uống canh xong, thì đưa họ đến nơi này, cho bọn họ nhập nhân đạo. Cô phải mười phần cẩn thận, lỡ như trượt chân rơi vào vòng luân hồi, ta cũng không thể nào cứu được."
  • Mạnh Diệp gật gật đầu.
  • Ta tiếp tục đi tới phía trước, đi một lúc lâu, đến trước đại điện màu son liền ngừng lại, nói với Mạnh Diệp:
  • Mạnh Bà
    Mạnh Bà
    "Nơi này là cửa điện Diêm Vương, bình thường lão ấy đều ở bên trong, ngẫu nhiên mới đi tuần tra. Không có việc gì cần bẩm báo, cũng đừng đến nơi này. Không phải vì có quy định gì, mà là Diêm Vương rất khó chịu, thật có chút dọa người."
14
Chương 16